Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013

Bonita 2

truyen sex Trang 2 trong tổng số 11 Sau này, khi con bé đã quen đi lại nhiều hơn và coi anh bạn như người tình lý tưởng của mình, anh đã nhắc lại chuyện đó với cô gái. Con nhỏ cũng tình cảm dữ, nên ngậm ngùi nhìn anh bạn tôi rồi giụi giụi cái đầu của nó vào lòng anh như một sự biết ơn, như một con mèo đang lăn vào nũng nịu với chủ. Từ những cảm tình như thế, nên lần đầu anh bạn đòi con nhỏ cởi hết đồ đang mặc trên người ra thì nhỏ có vẻ sợ. Nó nghĩ anh bạn muốn đòi nợ tình cảm với nó, nên lúng túng ra mặt. Anh bạn tôi cười khằng khặc và giải thích cho nhỏ nghe, vì thấy nhỏ xinh và người ngợm cũng thơm nên muốn coi và so sánh coi đồ nhà với đồ phố có gì khác nhau chăng? Con nhỏ bật cười khục khục và cởi váy ra. Cha mẹ ơi, với những chỗ xây xứt lởm chởm trên mình mà con nhỏ vẫn dí dỏm, gồ ghề, tuyệt hảo, hổng sao nói hết vẻ đẹp cho cùng. Hai vú của con nhỏ đầy đặn và vun lên như hai đóa sen. Bụng con nhỏ phẳng lì như một trung du thoáng đãng. Cái tam giác đáy ngược loe xoe như một miếng nhung đen tuyền và mịn mỡ. Những sợi lông loăn xoăn tuy không còn đều nhưng vẫn vô cùng lôi cuốn. Anh bạn tôi không cầm giữ được sự xúc động nên ngỏ lời xin xỏ con nhỏ mà giọng cứ run như đứa trai mới lớn lần đầu được nhìn một người nữ trần truồng trước mặt. Anh nói với nó: mày có cho phép tao được rờ mày một chút không? Con nhỏ bẽn lẽn gật đầu. Anh bạn rón rén dịch bàn tay, chỉ một bàn tay thôi, lên cái vú gần nhất của nó và để yên ở đó. Anh lặng đi một chặp, rồi mới di nhẹ gan bàn tay theo cái chiều no tròn của chiếc vú. Con nhỏ lim dim con mắt như thụ hưởng sự ân cần của bạn tôi. Anh bạn vẫn di di gan bàn tay để thăm dò vẻ đầy đặn, mềm mại của bầu vú đó, rồi rất tự nhiên bàn tay còn lại cũng góp đưa lên mân mó bầu vú để không ở phía bên. Con nhỏ lần đầu được người trịnh trọng nâng niu, mơn trớn hai trái vú của mình, nghe như có một luồng khí ấm nào đó đang hòa tràn vào máu. Con nhỏ mềm đi, dựa hẳn vào anh bạn tôi. Hơi thịt da con gái phả đầy khứu giác. Anh bạn mê mẩn như vừa nhập đồng, cúi đặt chiếc hôn vào phía sau tai cô gái. Bonita như lịm đi, tay anh bạn mân mê say sưa chiếc vú không đau, còn tay kia lơ làng di chuyển xuống dưới bụng con nhỏ. Bàn tay như ngập ngừng, như thăm dò, như bịn rịn, như e dè, cứ nhẹ nhàng xê dịch từng chút xíu, cho đến lúc vừa chạm vào khoảng giữa hai đùi con bé thì bàn tay anh bạn như tê điếng đi. Nó thập thò chờ đợi, lâu, lâu lắm như ướm hỏi, như đánh giá, rồi len vào những sợi lông như chải tóc cô dâu ngày sửa soạn động phòng. Con bé xuội xuống, môi hé mở, mắt hổng dám mở nhìn anh. Anh đưa ngón tay vê vê mấy sợi lông và lăn qua lăn lại giữa hai mống thịt đầy vun và nóng nóng của khoảng lồn con nhỏ. Bonita cảm thấy những ngón tay cứ thập thò muốn đi tìm một cái gì. Không dưng con nhỏ thấy thương và tội nghiệp anh bạn tôi nên nhẹ nhàng dang rộng hai chưn ra. Thế là bàn tay xà ngay vào mân mê cái khoảng khe ươn ướt của con bé. Cả hai lúc này như mê mẩn, bay vút lên tận tầng trời, mơ và thực như đan vào nhau, nhật và nguyệt như lẫn lộn và không ai còn biết gì hết. Anh bạn cúi dần xuống hôn lên đầu nhũ hoa để trống của con nhỏ. Đóa sen vỡ tung ra, nhụy vàng rải rác rắc xung quanh. Anh bạn lè chiếc lưỡi nhám của mình rà lên khắp chiếc vú, đung đưa cái núm và a thần phù, anh bạn không cưỡng được mút luôn vào mồm bú chùn chụt. Con bé dướn người lên, hiến dâng trọn vẹn trái vú của mình cho chiếc miệng tham lam của anh. Thằng bạn tôi cùng rịn cả mũi lẫn mồm lên hai khoảng thịt mềm đó mà day day tựa nhồi bột. Hẳn nhiên, trong lúc phê như thế, anh bạn tôi đâu có cù lần đến nỗi quên sờ soạng những kho báu đang bỏ ngỏ dâng hiến cho anh. Anh lăn xả vô khám phá những vật quí của con nhỏ với sự thành khẩn của một tín đồ ngưỡng mộ mẫu hậu. Chỉ đến khi con nhỏ phản xạ giựt mình khi thấy đã hơi lâu nên vội vàng xin tháo lui, anh bạn tôi mới ngớ ra và tiếc ngẩn ngơ. Con nhỏ biến đi như tia chớp, một sự bùi ngùi bủa vây và loang rộng dần ra. Anh bạn ngưng kể như người bỗng dưng bị nghẹn. Tôi cũng bàng hoàng giống người bị vứt lạc vào giữa rừng sâu. Cả hai tiu nghỉu nhìn nhau, tẽn tò như bị bắt tận tay day tận trán khi vừa ăn trộm. Tôi vớt vát cho đỡ ngượng: mẹ, mày kể lớp lang quá đến tao cũng phê theo. Rồi cả hai cùng ôm nhau cười ngặt nghẽo… Nói là “ rao “ cắt cỏ, nhưng công việc của bạn tôi không phải thuần túy chỉ có vậy. Anh nhận làm mọi dịch vụ, từ chăm sóc vườn tược, cắt xén cây cối, dọn dẹp cây cành, cho đến làm cỏ, tưới hoa, chăm lo bonsai, sửa chữa máy cắt cỏ, vòi tưới, nhận đi mua các vật dụng làm vườn, thay ống cao su tưới, tóm lại là ai cần gì anh chu toàn hết. Anh bảo ở cái đất đông đầu đen và dân Mễ này, mình phải quán xuyến và bao thầu mới có việc, lại phải nhận làm với cái giá hời nữa, nhất là với các ông bà chủ đồng hương, đồng khói. Các ông bà ấy tiền bỏ ra thì nhín nhín mà công việc đòi hỏi mình phải tận tình, không thì chỉ một bận là mất “ giốp “. Thời buổi người đông của khó, mật ít ruồi nhiều, nên phải linh lợi, tế nhị và nhất là phải giữ được chữ tín. Anh lập ra một thời biểu rõ ràng, việc nào vào ngày tháng nào cần thiết, luân phiên nhau, không được quên, không được bỏ rơi, để thu nhập có đều. Chứ không là trơ khấc ngay. Trong những lần đi làm chung với anh, tôi dần dần cũng học hỏi và vỡ lẽ ra rất nhiều điều. Anh đi đâu, làm việc gì thì cũng phải tránh giờ trưa, không phải là anh còn nấn ná muốn giữ lại cái giấc “ la xiếc “ quen thuộc của đất nước quê hương, mà anh bảo nếu cứ đi đằng đẵng thì con bé chết đói mất. Con bé đây ám chỉ Bonita. Tôi nghĩ đến lạ. Anh bạn là người có bằng cấp cử nhân Triết dạo kia. Ngày chưa xếp súng, anh đã từng đứng bục giảng dạy cho học trò. Đất nước tan hàng, anh may không phải đi tù như quân, công, cán, chính song nhà nước cũng sớm cho anh de. Lêu bêu mấy năm nhá củ mì, củ sắn, bụng lép kẹp dần đi, may sao anh được gia đình học trò có ghe rủ rê thế là anh vượt biên cùng với họ. Anh đến đảo trước thời hạn các nơi đóng cửa từ chối thuyền nhân, còn ôm kịp thêm mớ văn bằng và giấy chứng nhận làm việc trước kia, nên thời gian chờ thanh lọc ở đảo rất chóng vánh và anh được phái đoàn thuận cho nhập Hoa Kỳ. Cũng mất một thời gian ba chìm, bảy nổi, chín lênh đênh, nháo nhào đâm đầu đi tìm việc chẳng đâu vào đâu, may sao có người đang làm “ rao “ cắt cỏ muốn dời đi bang khác, nên sang tay cho anh cả đồ nghề lẫn danh sách khách hàng có sẵn, anh theo học hàm thụ mấy ngày và tự đứng ra làm chủ một mình. Anh chẳng có vợ con nên làm nhiêu ăn nhiêu, tàn tàn chẳng lo nghĩ. Anh kể lắm khi vào làm cho các nhà, chồng bỏ vợ, vợ bỏ chồng, anh cũng được ông/bà ra xem anh làm và tỉ tê tâm sự. Tôi hỏi đùa anh: có khi nào gặp sự tình lâm ly tình cảm lắm không? Anh cười bảo: thì cũng có chớ, người ta đang cô đơn, mình cũng cô đơn, gặp hoàn cảnh an ủi nhau cũng tốt chứ. Anh kể cho tôi trường hợp mấy bà hổng chồng, con cái lớn bộn ra riêng hết, thấy anh chịu khó làm, các bà lăng xăng lo nước uống và cho cả thức ăn khi anh làm trễ giờ. Đó là dạo anh chưa biết Bonita, nên đôi lần cũng xàng xê ở lại qua đêm để bữa sau làm tiếp. Theo anh, những bà quen sống với chồng, bỗng bị bỏ rơi nên sầu da diết lắm. Anh nhỏ nhẹ ủi an là mấy bà “ rụng “ ngay. Thôi thì cơm no bò cưỡi, có khi còn được khuyến khích bỏ nghề về ở với họ, sẽ được nuôi ăn tràn đìa, hổng lo gì hết. Nhưng anh nói cái số anh “ thân phải tự lập thân “ mới bền, nên thỉnh thoảng xề qua bù sớt cho nhau tí tình lẻ thì được, chớ còn buộc chân chết rí một chỗ thì anh hổng ham. Anh biểu tôi bữa nào sẽ dẫn tôi đến gặp một vài bà cho biết. Anh bảo: cậu có vợ, nhưng xa nhà chắc là nhớ nhiều. Thiếu đồ nhà thì mình mượn đồ ngoài tạm bợ ít lâu, bữa nào về với bà xã lại đâu vào đó thôi. Thú thực là thời gian gần đây được gần gụi con bé Mễ, được măn mó nghịch ngợm em cũng thấy khí dâng ngập đầu. Nhiều khi cũng thèm muốn chảy nước miếng. Nhất là mấy cô Mễ chưa sanh đẻ lần nào phải nói là xinh hết cỡ. Cứ cởi được váy áo họ ra là nước miếng muốn chảy ra. Vú mớm, đùi háng, vai gáy, nước da họ nhìn láng lẫy khó chê. Vậy mà con nhỏ ngu hết sức. Thằng tía ghẻ hăm he dọa mà đã tin thiệt. Thành ra khi được bốc hốt càng làm cho tôi muốn ói khí nếu không cố giữ. Lắm lần đang bóp vú, thọc tay vào giữa háng con nhỏ, thấy đầu cu khó chịu, kịp nhận khí đang rủ nhau kéo tới gần đầu chim là phải ngưng ngay. Bàn tay bạn tôi một bên, bàn tay tôi một bên đang chia nhau vần con nhỏ mà phải bẽn lẽn bỏ ra, thấy mắc cỡ muốn độn thổ. Anh bạn tôi chì thiệt, có lẽ tại anh ta không có vợ đã lâu nên quen với cuộc sống tu hành diệt dục, chớ còn tôi cứ đụng vô con gái, đàn bà mà hổng nhét được cu vào lồn họ là y như rũ như con gà chết. Tôi phải buông tay ra, hít dài hơi mấy lượt, đợi cho cái đợt âm ỉ của con cặc bị nứng hạ bớt xuống, rồi mới sờ mó lại, bóp xoa tiếp con nhỏ. Mà kể con nhỏ cũng lạ, hai thằng tôi thiếu điều ngoáy chọc cho nó lịm chết đi được, nước lồn tuôn ướt dầm dề, vú cứng lên như hòn sỏi, uốn éo nhột nhạt khắp nơi, vậy mà gạ để bọn tôi đút cu vô đụ, là y như con bé đang bị cơn dâm dâng cao vút, cũng vội xẹp xuống liền. Nó vọt đứng dậy ngay, sợ chần chờ là bị bọn tôi hiếp. Thấy nó đứng lên, váy còn tốc lên cao, áo còn trễ cả xuống, vú lồn còn bày tênh hênh ra đó, tôi tức thấu trời. Máu anh hùng hào hiệp của tôi nổi lên, bốc đồng tôi đề nghị với con nhỏ nếu đồng ý tôi sẽ lo đưa nó trốn đi, chung sống với tôi. Con bé thì lắc đầu quầy quậy, miệng cứ “ nô, nô “, còn anh bạn tôi thì cứ chúm chím cười như trêu ngươi và chọc giận tôi. Tôi vẫn hung hăng bảo lưu ý kiến của mình một cách ngoan cố. Đợi khi, con nhỏ về nhà, tôi vùng vằng định cật vấn anh bạn. Anh đi guốc trong bụng tôi nên bảo trước: cậu sùng tôi đó hả. Mẹ kiếp, bụng thì đói dài mà muốn làm anh hùng ra tay cứu người khỏi bọn giặc. Sư anh, anh vác nó đi thì lấy gì anh nuôi nó? Trên anh chỉ có răng, dưới anh chỉ có dái, chẳng lẽ anh cho nó ngậm cu anh suốt ngày là no bụng nổi? Còn con sư tử ở nhà anh nữa, anh có dám vác con nhỏ về để bả xé xác cả anh, cả con nhỏ ra không? Tôi vỡ lẽ nên ớ ngọng chín cả cười. Mặt tôi đỏ rần rần như bị nhúng chàm và tay chưn lóng cóng như đánh rơi vật quí xuống nước sâu. Tôi chưa biết làm sao thì anh ào ào nói luôn: cụ cũng cần nhớ là tôi gọi cụ xuống đây là tôi có trách nhiệm với bà ấy đấy nhé. Cụ ăn vụng chùi mép, bà ấy hổng nắm được thì thôi, chứ cụ mà tính việc đưa em về là tôi bị bà ấy khỏ đến chết mất. Cũng may mà con bé nhát nên đây đẩy chối, chứ nếu nó cũng bốc đồng như cụ thì liệu cụ ăn làm sao, nói làm sao với bà ấy. Anh bạn cam kết với tôi làsớm giới thiệu tôi với một bà khách quen của anh, mà theo anh bà ta chịu chơi hết chỗ nói. Anh cũng dí dí ngón tay vào phía sau đầu tôi nói trêu: để cho cục khí đang dồn ứ ở đây nó được xả ra đi, tôi thông cảm việc cơm nhà đồ vợ của anh nên chắc là bấn xúc xích lắm rồi. Tôi muốn đôi co với anh là anh đánh giá sai ý tôi, nhưng tôi ngọng nghịu hổng xổ lời ra nổi. Kể từ đó, hổng khi nào tôi còn dám hó hé rủ em đi với tôi nữa. Một bữa, anh bạn chỉ định đến làm vườn cho một nhà khách quen. Anh không đi với tôi, nói là để tôi tự làm cho chóng biết việc. Thấy tôi vùng vằng, anh trấn an công việc dễ thôi nên tin là tôi làm nổi. Tôi lái xe đồ nghề đến nhà khách với sự không an tâm. Tôi loay hoay làm ngoài vườn một lúc thì bà chủ ra ngồi xem. Bà còn vẻ đĩnh đạc và bắt chuyện lắm. Bà hỏi tôi lý do anh bạn không đi theo, rồi cà kê chuyện này sang chuyện khác, bà tìm hiểu về tôi mọi thứ. Buổi trưa, bà bảo tôi vào nhà nghỉ. Bà dọn cơm mời ăn và phục dịch nước uồng đầy đủ. Tôi e dè vô cùng, còn bà thì cứ tự nhiên nói năng như quen biết. Trời nóng nực, một phần vừa trải công việc bên ngoài, một phần cũng lo lắng sợ anh bạn chờ. Trong khi đó bà chủ nhà cứ đi lui đi tới. Bà thong dong trong khung cảnh mát mẻ của nhà bà. Cái dáng khoan thai của bà kèm theo những cử chỉ bình dị làm cho tôi có phần lúng túng. Điều làm cho tôi muốn quay mòng mòng trong đầu là chiếc áo lụa hồng ở người bà đang mặc. Nó dịu mềm đến nỗi khi chiếc quạt điện thổi quét qua thì nó cứ dán sát vào người bà. Có lúc, gió làm cho tà áo trước ngực hé bung ra, mắt tôi thoáng thấy màu da sáng trắng cùng với một chút chiếc áo nịt màu hồng như áo của bà. Bà bày mọi món ăn lên bàn, lúc đó tà áo bồng lên làm cho tôi thêm choáng váng. Bà ngồi xuống bên tôi, xới cơm ra chén, gắp món này món kia tiếp tôi. Tôi ngẩn ngơ hổng tin là mình đang thực sự ngồi ăn với bà. Bà vừa ăn vừa kể chuyện gia đình bà. Giọng sướt mướt khi đè cập đến chuyện xa nhau của vợ chồng bà. Lẫn với lời kể lể là những tiếng thở dài, nửa như luyến tiếc, nửa như than vãn. Tôi bần thần hổng biết khuyên giải ra sao. Trưa đó, bà nói chuyện dứt hổng ra. Tôi vừa ăn vừa lan man những ý nghĩ lộn xộn trong đầu. Điều tôi rất ngạc nhiên là từ lúc tôi được anh bạn gửi đến làm các việc cho bà chủ, chưa một lần nào tôi bị hỏi nguyên do tại sao anh bạn tôi không đi. Trái lại, bà chủ còn xem như đó là một việc đương nhiên, ai làm cũng được. Mấy bận tôi cố ý nói xa nói gần để bà chủ hiểu về việc đó, nhưng chỉ nhận được lời đáp trả không ăn nhập gì của bà. Theo ý bà, ai làm cũng thế thôi miễn là công việc xong xuôi, như ý, còn tiền nong không trả cho người này thì cũng trả cho người khác thế thôi. Trái lại, bà ưu ái tới ngồi xem tôi săn sóc khu vườn, hồ tắm, nhổ cỏ, thu vén lối đi mà cứ tiếp chuyện đẩy đưa, hỏi han đủ thứ. Trời nắng nóng, bà sợ tôi đau đầu, ton ton vào nhà, đem ra cho cái mũ lát rộng vành, một hai bảo tôi đội lên. Bà ỉ ê kể lể đó là cái nón ông chồng mua trước đây trong một chuyến đi du lịch, giờ hai người đã thôi nhau, ông ghét cũng chẳng muốn đem theo. Khi thấy tôi đội xong sau mấy lần nấn ná từ chối, bà cười, khen đẹp trai đấy chứ. Tôi hơi ngượng, nên sắc hồng ửng lên trên má, bà nguýt tôi một cái sắc lẻm và chọc: đàn ông con trai mà hơi tí mắc cỡ, thấy ghét. Nhìn tôi chăm chú làm, bà đề nghị nghỉ tay chốc lát. Tôi ngỏ ý cố làm cho xong, bà lại bảo không hề gì, đó là tại bà muốn vậy, chớ đâu tại lỗi ở tôi. Tôi sợ dây dưa công việc, ngày này kéo qua ngày khác, vừa trở ngại cho anh bạn, vừa tốn kém cho bà, nhưng bà cười xề xòa: điều ấy có đáng chi. Buổi trưa, bà dọn cơm cho ăn, tiếp nước cho uống, ngồi trong nhà mát lạnh, mắt tôi sụp xuống, lim dim buồn ngủ. Bà bồi luôn một câu: anh có thấy mệt mỏi cứ ngồi chơi thư thả một lúc, chờ nắng dịu bớt làm tiếp cũng được. Rồi bà lôi hết chuyện chồng, chuyện con ra kể, than van là sống một thân một mình nhiều lúc cũng buồn. Thú thực, nghe bà kể tâm hồn tôi bị giao động thì ít, mà lởn vởn thấy dáng bà xàng xê qua lại trước mắt thì thấy xung động rất nhiều. Cứ nghĩ đến giờ này, anh bạn tôi ở nhà đang vừa ăn vừa nghịch ngơm Bonita là lòng tôi chộn rộn lung tung. Bàn tay đâm ra ngứa ngáy, chỉ tẳn mẳn muốn có cái gì đó sờ vào cho bớt nỗi lao xao trong người. Chèn đéc ơi, bà chủ có vô tình hay cố tình với tôi không, mà sao bà cứ dung dăng dung dẻ, coi tức rực. Cái áo lụa hồng thấp thoáng của bà được cái quạt trần quay vù vù, thổi lên những dợn sóng sao mà nôn nao hết biết. Tà áo bay lăn tăn, khơi mở hơi rộng, các khuy bấm đơm cách khoảng nhau, nó phập phồng kín hở, cho tôi thấy màu da nơi ngực bà trắng pha hồng ngọt lịm. Rồi cái áo nịt cũng màu hồng lấp ló, như mời gọi, như vuốt ve, nó ôm gọn cặp vú đầy đặn của bà mà tôi đoán là vẫn còn săn chắc và êm ngon lắm. Tôi muốn đưa cặp mắt lảng đi chỗ khác, tránh nhìn vào nơi khêu ngợi đó mà như bất lực. Còn bà thì cứ nhỏn nhoẻn cười, không hẳn lả lơi, không hẳn nghiêm trang, cứ như con chuột bạch thập thò cửa hang trêu chú mèo đang lim dim chờ sấn sổ tới. Thú thực, tôi là người đã có vợ, đã từng ôm ấp tinh nghịch với Bonita từ ngày xuống đây đi làm, thế nhưng trước bà chủ, tôi vẫn là cậu học trò tò mò vừa lớn lên, còn mang nhiều háo hức. Tôi cứ ví mình là người khát bị đưa ra nhử trước một bình nước mát lạnh ở trên cao. Sợi dây cột bình nước có tính đàn hồi, song mỗi khi tôi vươn tay với thì bình nước lại bị rút trở lên cao vút. Bà chủ cứ lởn vởn đứng lên ngồi xuống ở chiếc ghế cạnh tôi, mùi hương đàn bà, mùi thơm da thịt, mùi áo quần tỏa ra man mác, càng quần tôi tới tấp, làm cho tôi bải hoải cả chưn tay. Hổng lẽ tôi phải van xin bà để cho tôi được yên thân, mong bà đừng hành hạ tôi nữa hay sao. Cuối cùng thì bà cũng vặn hỏi tôi: anh có biết xem chỉ tay không? Chưa đợi tôi đáp câu hỏi, bà đã xòe bàn tay ra nhờ tôi xem hộ. Tôi nào có biết cóc khô gì về bói toán, nhưng cũng nương dịp này muốn nắm được bàn tay bà cho hạ bớt cơn hỏa dục. Thấy bà đưa bàn tay trái, tôi a thần phù nói theo kiểu học lóm ở đâu: nam tả, nữ hữu, bà đưa bàn tay mặt tôi mới nghiệm ra được. Bà có vẻ tấm tắc chịu “ thầy “, vội thay bàn tay liền. Tôi xăm xoi cầm lấy tay, lật qua lật lại, nắn trong sờ ngoài, xoa lên xoa xuống, rồi tôi phán đại: da tay ấm, gò vệ nữ cao, lòng bàn tay trũng sâu, tượng trưng là người tình cảm, thương người, có đức ân của phụ mẫu, những đường chỉ rõ là mạng vững, ngón thuôn dài là tính tình phóng khoáng. Tôi lại bảo bà đưa bàn tay trái để xem về người phối ngẫu ra sao, bà cũng lẳng lặng đưa. Tôi nói nhăng, nói cuội là số hai người không hợp nhau phải chia tay thì bổn mạng mới vững. Việc này thì rành rành ra đó rồi, vậy mà bà chủ cứ khen rối rít là tôi có tài, nói trúng phóc. Xong tôi lại xin xem khuôn mặt, chân tóc để đoán tiếp vận hạn của bà. Nhất nhất bà đều nghe theo. Tôi vén gáy, sờ lên da cổ, thoáng thấy một nốt ruồi son tôi gáy te te về số giàu ẩn của bà. Hổng dè mà bà tin ngay đáo để, chả hiểu trước giờ bà có biết gì về cái nốt ruồi son đó chăng, mà bà chưng hửng làm như lần đầu được tôi khám phá ra vậy. Tôi hít hà ở khoảng sau gáy của bà, đầu óc lâng lâng vì cái hơi hướm bừng bừng toát ra từ đó. Tôi không kềm nổi sự yếu đuối của mình nên nhẹ hôn lên chỗ thơm tho đó. Bà đã chẳng phản đối thì thôi, lại còn gạ gẫm tôi xem tiếp, có tìm được thêm mốt ruồi son nào khác nữa chăng? Tới đây thì tôi bắt đầu quay mòng mòng cái đầu. Tôi mở toang đôi mắt như dò hỏi phải làm chi đây. Nhưng đã lỡ thì tôi đành ướm hỏi tới luôn: tôi đoán e không trúng lắm, nhưng nếu phía giữa cổ và ngực bà mà có một nốt ruồi son nữa thì sau này bà có phước lớn, được con cái nuôi khi về già. Tưởng là bà sẽ thoái lui, ai dè bà tự nhiên vạch áo lên tìm cái nốt ruồi mắc dịch do tôi đề ra xem có hay không. Tôi chết điếng như trời trồng, mắt tòe loe như bị cây nhọn chống lên, không sụp xuống được nữa. Da bụng và thân mình bà chủ trắng và trong ngần như ngọc, mềm như nhung, hai trái đào tiên vun lên láng lẫy. Cái nịt ngực theo hơi thở lên xuống ôm gọn lấy bầu ngực trông ngon như bàn tay tôi đang úp vào giữ sự tròn trịa nơi đôi vú của bà. Tôi say sưa nhìn với vẻ thèm thuồng. Nếu đừng sợ trơ trẽn, có lẽ tôi phải nuốt nước bọt cho dằn sự háo hức vừa nhóm lên. May đâu ở đó có lạc thêm một nốt ruồi nữa. Đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ, tôi thầm cám ơn thằng bạn tù mắc dịch đã tán phét với tôi những ngày hai thằng bị nhốt hồi cải tạo để bây giờ tôi ba hoa phét lác, chẳng may trúng phong phóc mới kinh. Tôi buột miệng khen bà một phát: chị có bộ ngực đẹp quá, tôi nhìn mà mê mẩn. Bà chủ hứ một cái, nhưng cũng qua loa có lệ: anh khen làm tôi mắc cỡ muốn chết, nó xấu òm nên ông chồng tôi mới bỏ. Tôi không chờ bà nói nhiều hơn, đã lấp liếm theo: xin lỗi, ông ấy dại quá, chứ trường hợp tôi thì dù chị có đuổi hất đi, tôi vẫn bám chặt hổng buông. Chị lẳng lơ nhìn tôi, rồi bẽn lẽn dang ra xa. Tôi tấn công luôn: chị xa ông ấy chắc nhiều lúc cũng thấy buồn. Cuộc đời sao đa đoan, người ước hổng được, người có lại bỏ đi. Sẵn trớn đang khi không được tín nhiệm là bậc coi tướng số đại tài, tôi trổ ngón dê tiếp theo. Tôi biểu bà chủ để tôi xoay tới xoay lui, xăm xoi xem nét người, dáng đi, dáng đứng của bà để đi kỹ hơn vào nghề nghiệp của tôi. Tôi cầm bàn tay bà xoay chuyển bà đi vòng quanh, lúc làm bộ vô tình dựa vào mông, lúc tình cờ xem chỗ hông, lúc lại nắn chỗ vai, bà nhẫn nại làm theo, không một chút e dè, phản đối. Nhìn nhỏ, phán đoán một hồi, tôi hẳn nhiên dở giọng khen líu lo. Tôi ca cẩm cái tướng bà sang, khổ người thanh tú, chỉ phải là gò má hơi mỏng nên nhận chịu lận đận ở đời. Bà gật gù, xem ra chịu lời “ thầy “ một nước. Tới mức này thì tôi lúng túng thiệt. Tôi ngập ngừng cầm tay bà và đưa lên miệng hôn. Tôi lắp bắp: xin lỗi, chị đẹp quá, đẹp mọi mặt, khiến tôi không giữ được. Chẳng biết có phải vì cảm động bởi lời khen của tôi không, bà chủ dựa vào người tôi im lặng. Tôi đưa tay ve vuốt bờ vai bà, kéo dài xuống cánh tay, xoa xoa trên tấm lưng phía ngoài áo và dừng tới dừng lui chỗ sợi giây có khóa cài của áo nịt bà đang mặc. Bà ngả hẳn vào tôi, mắt dươm dướm ướt. Tôi hôn lên vùng tóc, hôn lên vai, lên cổ, lên má rồi tiến dần về đôi môi đang hé mở của bà. Nụ hôn của tôi xê dịch rất chậm rãi, thăm dò và e ngại. Chỉ đến khi hai cặp môi va chạm lấy nhau thì tôi thấy bà chủ như lả người ra. Tôi ngấu nghiến hôn vào đôi môi ấy, giống người lâu ngày tìm lại được chất hương xưa. Bà chủ cũng hôn lại tôi đắm đuối. Bàn tay tôi đã đặt lên trước ngực áo bà từ lúc nào, những ngón tay đang vân vê bên ngoài chiếc áo nịt cương cứng ấy. Tôi vẫn say sưa hôn và lần tìm những chiếc khuy bấm tách dần ra khỏi chiếc áo. Tôi đặt hẳn bàn tay lên cái áo nịt đang bày trọn trước tôi. << Lùi - Tiếp theo >> chuyen sex THẾ GIỚI SEX

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét